Quyền được hạnh phúc


Năm 16 tuổi, bố mẹ cô ly hôn. Trước thời gian chính thức ra tòa, cô không ít lần chứng kiến những trận cãi vã và to tiếng. Những bữa cơm l...

Năm 16 tuổi, bố mẹ cô ly hôn. Trước thời gian chính thức ra tòa, cô không ít lần chứng kiến những trận cãi vã và to tiếng. Những bữa cơm lạnh ngắt, tràn nước mắt, những ngày cuối tuần buồn tẻ và ánh nhìn thương hại của bạn bè.

Những hờn giận, trách móc, ghen tuông dài đẵng đằng. Bố phát hiện mẹ ngoại tình với giám đốc công ty nơi mẹ làm việc. Mẹ nói chán ghét cái tính nhu nhược, hèn kém của bố. Cô còn nhớ, có một lần to tiếng, mẹ thách thức bố: “Tôi chán cái gia đình này lắm rồi! Tôi không thể chịu thêm nữa. Anh giỏi thì đi kiếm con khác hơn tôi đi”. Tiếng mẹ lảnh lót nhưng đầy tuyệt vọng.
Sau những ngày ấy, cô luôn chứng kiến bộ dạng say khướt và ủ rũ của bố. Ông vốn là người hiền lành, ít nói nhưng nghiện cờ bạc. Bố làm công nhân cho một tiệm gia công xây dựng. Lương tháng ba cọc ba đồng. Những khoản chi tiêu to nhỏ thường mình mẹ gánh vác.
Mẹ đẹp và sắc sảo. Mẹ từng kể cho cô về tình yêu nồng nhiệt thời son trẻ. Nghe nói, trước đây, ông bà ngoại nhất quyết phản đối vì bố không nghề nghiệp ổn định. Bao lần, mẹ bị ông bà cấm cửa nhưng mẹ yêu bố say đắm, thích cái tính dịu dàng, hiền lành của bố. Bố khi ấy cũng chẳng cờ bạc gì, chiều và yêu mẹ hết mực. Nhưng rồi, họ nhận ra những khiếm khuyết không thể dung hòa, bắt đầu những xích mích và rạn vỡ, để đi đến một quyết định dứt khoát: Ly hôn.
Sau khi mẹ đi, bố cũng bỏ đi biệt xứ để cô cho ông bà nội. Thỉnh thoảng, mẹ gửi ít quà và tiền qua bưu điện. Cô nhớ như in mấy dòng chữ gửi kèm trong bộ váy: “Mẹ xin lỗi con gái. Con lớn rồi, hãy tự chăm sóc cho bản thân và yêu thương ông bà thay mẹ”.
Gần 2 năm nay, cô chưa từng gặp họ. Cô nhận ra, cô là vết nhơ, là quá khứ còn sót lại cho mối nhân duyên cần rũ bỏ. Họ có cuộc sống mới, chẳng ai muốn một mối liên hệ nào với quá khứ, chẳng cần quan tâm đến cuộc sống của đứa con dứt ruột đẻ ra. Ngày mẹ đi khỏi nhà, mẹ đưa đôi mắt lạnh ngắt có chút oán hờn nhìn bố nhưng bà không liếc nhìn cô dù chỉ một lần. Cô luôn tự hỏi, tại sao lại có người phụ nữ lạnh lùng như mẹ. Tại sao cô lại hứng chịu mọi tội lỗi của cuộc hôn nhân này.
Tình yêu tưởng như khiến người ta có thể yêu đến chết đi sống lại, quyết sống chết ở bên nhau để rồi cũng quyết sống chết dứt bỏ nhau. Bố mẹ cô ích kỷ lắm, chỉ biết sống cho hạnh phúc của mình. Chẳng lẽ hạnh phúc là sự ích kỷ vậy sao?
Cô thấy lòng nhói buốt, đôi mắt cứ ngần ngận nước. Cô được quyền oán hận, được quyền hờn trách. Nhưng cô không muốn sống cuộc đời ích kỷ như vậy. Cô sẽ dành cả cuộc đời mình để tha thứ, để yêu thương và cô cũng có quyền hạnh phúc.